Ngọc Nhân Hà Xử Giáo Xuy Tiêu Chương 1

Lần đầu tiên edit và đặc biệt đây là lần đầu…TA DÙNG WORDPRESS. Hazz, ta mong chư vị gần xa giúp đỡ. Trong quá trình edit nếu có sai xót chư vị cứ góp ý. Và ai hảo tâm thì chỉ ta dùng wp. Chân thành cảm tạ

Đây là bản dịch chui, chỉ vì tự sướng, thỉnh chư vị đừng mang khỏi đây. Đa tạ

 Ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu (Người ngọc nơi nào dạy thổi tiêu)

Tác giả: Lê Hoa Yên Vũ

Thể loại: cổ trang, cung đình, phúc hắc Vương gia cường công, xinh đẹp kiên cường nhược thụ, có ngược

Dựa theo bản raw+QT bên vnsharing

Edit: Dạ Mộng Tình

“Sơn đào hồng hoa mãn thượng đầu,
Thục giang xuân thủy phách sơn lưu,
Hồng hoa dịch suy tự lang ý,
Thủy lưu vô hạn tự nông sầu.”(1)

Ngọc Tiêu lẳng lặng ngồi trong đám người, điệu nhạc du dương theo đầu ngón tay hắn linh hoạt mà trút xuống, cùng với hắn, tiếng nhạc đan vào cùng một chỗ, biến ảo thành một thủ khúc tuyệt vời.

Cảm giác được một đạo tầm mắt dừng ở trên người chính mình, nhưng Ngọc Tiêu biết tầm mắt này sẽ không dừng lại lâu, ai cũng biết Quảng Bình vương gia chưng diện có tiếng, đã biết gương mặt mình bình thường, đương nhiên không có khả năng khiến cho y hứng thú, trên thực tế, nếu không phải chính mình tiêu kĩ cao siêu, trong Quảng Bình vương phủ, vĩnh viễn không có kẻ nhỏ nhoi như mình.

Quả nhiên, ánh mắt kia rất nhanh lướt qua, Ngọc Tiêu không khỏi đoán rằng, ngay sau đó, nó sẽ dừng lại ở trên người ai, ai sẽ lại trở thành tiêu điểm ánh mắt.

Thoải mái tọa ỷ thượng, Quảng Bình vương gia Tiêu Liệt bất mãn nhíu mày, triệu tổng quản đến một bên: “Tiêu Trung, ngươi càng già càng không có tính toán trước, người như vậy cũng có thể cho tới vương phủ?” ngón tay thon dài xa xa chỉ hướng Ngọc Tiêu. Người trong Quảng Bình vương phủ, sao có thể như thế, không làm cảnh đẹp ý vui.

“Hồi vương gia, thật sự là tìm không thấy cao thủ thổi tiêu, chỉ có hắn, người có thể thổi đến xuất thần nhập hóa, cho nên nô tài cả gan……” Tiêu Trung cung kính giải thích.

“Tốt lắm tốt lắm, nếu như thế, liền lưu lại đi.” Tiêu Liệt phất tay đánh gảy lời nói của hắn, bất quá là một người nhạc công, lại không cần hắn ở trên giường hầu hạ chính mình, thật cũng không cần truy cứu nhiều như vậy, ánh mắt y dừng lại ở trên người tuyệt sắc nữ tử múa dẫn đầu, quyết định, đêm nay liền chọn nàng thị tẩm đi.

****************

Nhân lâm triều vô sự, Tiêu Liệt ở thư phòng cùng Hoàng Thượng nhàn thoại sau một hồi quốc sự, liền miễn cưỡng trở lại trong phủ.

Lửng thững đi tới, chỉ thấy gió thổi lá rụng, cúc toả hương thơm, đúng là cảnh trí “dĩ lương thiên khí vị hàn thì”(2), còn hơn muôn hoa đua thắm khoe hồng! Dù không phải muôn hồng nghìn tía như hai mùa xuân hạ, nhưng thật ra lại có một phen tư vị thanh lương.

Chuyển qua Lãnh Hương phố, đó là Thiên Ba hồ, phóng nhãn nhìn lại, sóng nước dập dờn bồng bềnh, mây nước một màu, khiến kẻ khác thần thanh khí sảng.

Bước chậm theo chín khúc hành lang nổi đến giữa hồ chính là “Thủy Nguyệt hiên”, lập tức liền có nha đầu đôi mắt sắc xảo bày ra ghế ngồi có chỗ dựa, dâng đến trà Long Tĩnh tốt nhất, gọi lên mấy thứ trái cây, điểm tâm tinh xảo, hầu hạ Tiêu Liệt thư thư phục phục ngồi xuống.

Một tiếng sáo mãnh liệt vang lên, theo gió thu phiêu đãng, lướt mây cùng nước mà đến.

“Đây là nhạc khí gì? Làn điệu thật dễ nghe, chính là có chút bi thương.” Tiêu Liệt nhẹ nhàng khẩy nắp trà trong tay, một bên ngưng thần lắng nghe.

” Hồi bẩm vương gia, đúng là Ngọc Tiêu luyện tiêu tại nơi này, ngay tại trên khối núi đá bên kia hồ.” chủ quản Thủy Nguyệt hiên này chính là đại a đầu Phương Vân chuyên lo việc vặt vãnh, cười nói.

Giương mắt nhìn, bên hồ lá cây liễu rũ xuống còn chưa biến mất, quả nhiên ngồi một người.

“Truyền hắn lại đây.” hớp ngụm trà thơm, Tiêu Liệt thản nhiên phân phó.
Ngọc Tiêu vô cớ bị truyền, không khỏi có chút bối rối, hơn nữa tiểu nha đầu linh hoạt lại trêu ghẹo ở bên cạnh, càng cảm thấy hoảng hốt.

“Thảo dân Ngọc Tiêu, khấu kiến Quảng Bình vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Ngọc Tiêu quỳ trên mặt đất dập đầu. Chỉ nghe phía trên một thanh âm thấp trầm thuần hậu miễn cưỡng phân phó:“Đứng lên đi, lan can bên cạnh có bày ghế dựa, ngươi ngồi xuống đi.”

Ngọc Tiêu theo lời ngồi ở trên ghế, cảm thấy không khỏi lo sợ, chỉ nghe Tiêu Liệt lại nói: “Ngươi thổi tiêu quả thật không tồi, chỉ là có chút bi thương, lại thổi một khúc vui, cũng vừa hoãn sự tiêu điều cuối mùa thu.”

Ngọc Tiêu lúc này mới yên lòng, cung kính đáp:”Hồi bẩm vương gia, âm điệu của tiêu chính là nức nở, cho dù miễn cưỡng tấu khúc nhạc vui, cũng chẳng ra cái gì cả, nếu vương gia muốn nghe, Ngọc Tiêu sẽ nỗ lực thử một lần.”

“Nếu như thế, vậy không cần bi hoặc hỉ, chỉ cần có một ít thư sướng, ngươi chậm rãi tấu cũng được.” rút ra một cây sáo nhỏ để vào bên miệng bắt đầu thổi, một tia tiêu âm như tiếng trời vang lên.

Mặc dù không quá thoải mái phập phồng, nhưng tiêu âm như mây bay nước chảy lưu loát sinh động làm cho người ta dần cảm thấy thoải mái, như hoa rơi sân vắng, gió cuốn mây trôi; như nửa đêm nói nhỏ, mỹ nhân đưa tình. Một khúc kết thúc, Tiêu Liệt sớm đã say, ngã vào tiếng nhạc siêu phàm thoát tục.

Ngọc Tiêu thật lâu sau không nghe được Tiêu Liệt bình luận, đang bất an, chợt nghe tiếng vỗ tay truyền đến, mang theo chân thành tán thưởng:”Hảo, thật tốt quá, bổn vương hôm nay mới biết được âm thanh của nó.” khúc này chỉ trời mới có, nhân gian hiếm khi nghe thấy. “Tiêu Trung nói ngươi tiêu kĩ xuất thần nhập hóa, quả nhiên là danh xứng với tài.”

Ngọc Tiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười nghe đánh giá rõ ràng, Tiêu Liệt không khỏi thầm kêu đáng tiếc:”Tiêu kĩ xuất sắc như thế, tướng mạo lại thường thường, có thể thấy được không người nào toàn vẹn, quả nhiên không tồi.”

Yên lòng, Ngọc Tiêu nhịn không được, lớn gan trộm giương mắt nhìn lên, lập tức gặp phải ánh mắt nghiền ngẫm của Tiêu Liệt, trong lòng cả kinh, lại nhanh cúi đầu.

Nhìn hai đóa mây đỏ lặng lẽ hiện lên trên hai gò má trắng nõn, Tiêu Liệt bỗng nhiên phát hiện, người trước mắt tuy không phải tuyệt sắc thiên hạ, nhưng cũng có thể nói đáng yêu. Quay đầu lại:”Phương Vân, đem bàn vải này đưa đến trên bàn Ngọc Tiêu đi, bổn vương thưởng cho hắn.”

Phương Vân theo lời đi đến trước mặt Ngọc Tiêu, tự mình lột vỏ một quả vải, Ngọc Tiêu vội vàng tiếp nhận, vội mở miệng nói: “Sao dám làm phiền tỷ tỷ.”

Thật ra là đứa nhỏ tốt biết cấp bậc lễ nghĩa, tuy có một chút tự ti, nhưng không đáng khinh, cả người lại tràn ngập khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, thêm chút thời gian, hắn đại khái cũng có thể thong dong đối mặt chính mình. Tiêu Liệt âm thầm nghĩ.

Lúc này hai người đều không nghĩ đến, bánh xe vận mệnh giữa bọn họ, dĩ nhiên đã bắt đầu chuyển động.

(1) Bài này hình như Lê Hoa tỉ làm

(2) Trời còn mát mẻ chưa vương đông hàn